Trong bài thơ “Tây Tiến,” Quang Dũng đã khéo léo vẽ nên những nỗi nhớ và tự hào về đồng đội thân yêu – những chiến sĩ dũng cảm, hào hoa, yêu nước trong đoàn binh Tây Tiến. Họ đã hy sinh tất cả vì Tổ quốc, và các bạn sẽ cùng tôi khám phá vẻ đẹp đích thực của ngòi bút lãng mạn này qua lý luận văn học Tây Tiến.
Hãy để Tây Tiến bay bổng với những đôi cánh lãng mạn
Nguyễn Đăng Điệp đã nhận xét, nếu Chính Hữu viết về những chiến sĩ bằng phong cách hiện thực, thì Quang Dũng đã tái hiện vẻ đẹp của lính bằng đôi cánh lãng mạn, mang lại niềm háo hức cho thi tứ và sự bay bổng của hình tượng. Bởi nếu thiếu đi yếu tố lãng mạn, “Tây Tiến” sẽ mất đi vẻ đẹp toàn diện của mình.
Vẻ đẹp đặc sắc qua ngòi bút của Quang Dũng
Vẻ đẹp của “Tây Tiến” không chỉ là dòng thơ lãng mạn, mà còn là sự khởi nguồn cảm hứng từ thời gian đau khổ và oanh liệt của lịch sử đất nước. Quang Dũng đã thể hiện những cảm xúc này một cách đặc sắc, tập trung vào niềm nhớ đồng đội trong đoàn quân Tây Tiến. Tác giả đã truyền tải một cách chân thành niềm thương nhớ và lòng tự hào về những người đồng đội, và điều này đã khiến người đọc rung cảm sâu xa, tạo nên âm hưởng chủ đạo của bài thơ này (Vẻ đẹp văn học cách mạng – Vũ Thu Phương).
Tây Tiến: Nơi gặp gỡ hiện thực và lãng mạn
“Tây Tiến là sự tiếp tục của một dòng thơ lãng mạn, nhưng được tác giả thổi vào hồn thơ rất trẻ, rất mới, khác biệt so với những tiếng thơ bi lụy não nùng. Tây Tiến khơi nguồn từ thời gian khó khăn và oanh liệt trong lịch sử đất nước, nhưng Quang Dũng đã thể hiện một cách đặc sắc qua ngòi bút của mình. Bài thơ với tình cảm và lòng nhớ đồng đội đã khiến nhiều thế hệ rung cảm sâu xa” (Vẻ đẹp văn học cách mạng – Đinh Minh Hằng). Tất cả điều này gợi lên “lạ hóa” và những vẻ đẹp kỳ ảo khó tả của Tây Tiến.
Tây Tiến: Sống mãi trong tâm hồn của người lính vô danh
Tây Tiến là nơi con người, chiến sĩ và cả núi rừng Tây Tiến vượt ra ngoài những cảm quan ban đầu của hồn thơ Quang Dũng để đến với đại ngàn thi hứng. Nơi đó, cuồn cuộn dòng chảy lạnh lùng và đa tình, hiện thực và lãng mạn, bi và tráng. Tây Tiến không chỉ níu kéo bước chân người lính trong nỗi nhớ, mà còn gợi lên ấn tượng của sự “lạ hóa”, những vẻ đẹp kỳ ảo khó gọi tên (Vẻ đẹp văn học cách mạng – Đinh Minh Hằng).
Tây Tiến: Tượng đài vĩnh cửu về người lính vô danh
Nhà giáo Lương Duy Cán hết sức ca ngợi Tây Tiến, gọi nó là những ngày tháng không thể quên, với những gian khổ ác liệt không thể quên, và hào hùng lãng mạn không thể quên. Và may mắn rằng, giữa những ngày tháng không thể quên ấy, lại có những bài thơ không thể quên, như Tây Tiến của Quang Dũng. Nhờ bài thơ này, tượng đài người lính Tây Tiến đã đặt giữa ngàn non ngàn mây, ngàn cây Tây Bắc, và lời thơ như tiếng gọi hoang sơ của núi rừng, khiến hồn thơ Quang Dũng rung động và phiêu du như tiếng gọi đàn thâm (Nguyễn Đình Thi).
Quang Dũng – Một ngòi bút độc đáo
Quang Dũng tỏ ra độc đáo một cách hồn nhiên, ông sống tự nhiên như chim trên trời, cá dưới nước và đã trở thành một ngòi bút độc đáo. “Tây Tiến” không chỉ hội tụ được cái bi, cái tráng của thời đại, mà còn chứa đựng cái buồn lãng mạn của người tiểu tư sản, tiểu trí thức, vì họ nhận ra một chân lý lớn nhưng cũng đồng thời đối mặt với một gian nan lớn (Nhà thơ Vân Long).
Tây Tiến – Tác phẩm thơ tuyệt diệu và hiện đại
Rất ngạc nhiên mà nghĩ rằng trong những ngày đầu non nớt của nền thơ ca kháng chiến và cách mạng, lại có một tác phẩm thơ tuyệt diệu như “Tây Tiến,” kinh điển và đồng thời hiện đại. Đó là nhận xét của nhà thơ Anh Ngọc về Quang Dũng và bài thơ của ông.
Tây Tiến – Viên ngọc sáng trong tâm hồn Việt
“Tây Tiến” là một bài thơ kỳ diệu và có một vị trí đặc biệt trong lòng công chúng. Nó đã được kỷ niệm 60 năm ngày sáng tác vào năm 2008. Bài thơ này đã làm sống dậy cả một trung đoàn, khiến địa danh Tây Tiến trường tồn trong lịch sử và ký ức mỗi người. Nó như một viên ngọc sáng trong tâm hồn Việt, tấm lòng Việt và thơ ca Việt (Nhà phê bình Nguyễn Xuân Nguyên).
Quang Dũng – Một hòn đảo giữa các nhà thơ kháng chiến
Quang Dũng đứng riêng một cách độc đáo và không có điểm chung với những nhà thơ kháng chiến khác. Ông đứng biệt lập như một hòn đảo giữa các nhà thơ kháng chiến (Nhà thơ Vũ Quần Phương).
Tây Tiến – Đọng lại nỗi nhớ mãi trong lòng người
Trong “Tây Tiến,” cảm xúc chủ đạo là một nỗi nhớ: Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi… Qua nỗi nhớ ấy, hình ảnh núi rừng Tây Bắc hùng vĩ, hiểm trở và dữ dội hiện lên như một bức tranh hoành tráng. Và trong bài thơ, người viết không che giấu những gian khổ, hy sinh của người lính Tây Tiến. Chỉ có điều, nó được thể hiện bằng một ngòi bút lãng mạn. Qua cái nhìn của nhà thơ, cái bi bỗng trở thành cái hùng (GS. Nguyễn Đăng Mạnh).
“Tây Tiến” – Một âm nhạc trong miệng
“Đọc Tây Tiến như ngậm âm nhạc trong miệng” (Xuân Diệu).
Tây Tiến – Tượng đài về người lính vô danh
“Tây Tiến – tượng đài bất tử về người lính vô danh” (Vũ Thu Hương).
Tây Tiến – Thăng hoa của tâm hồn lãng mạn
“Tây Tiến – sự thăng hoa của một tâm hồn lãng mạn” (Đinh Minh Hằng).
Kết luận
Tây Tiến, một bài thơ viết về lính, nhưng lại là một điệp khúc của tình yêu và tự hào. “Tây Tiến” là một tác phẩm kỳ diệu, đậm chất lãng mạn và hiện đại, mang đến cho chúng ta một góc nhìn sâu xa về những người lính vô danh và những hy sinh cao cả của họ. Qua ngòi bút của Quang Dũng, “Tây Tiến” sẽ mãi mãi sống trong lòng người Việt, tấm lòng Việt và thơ ca Việt.
Đây là bài viết được tạo bởi EzBeauty.vn.