Trầm cảm là một căn bệnh tâm thần đã và đang ảnh hưởng đến hàng triệu người và đặc biệt gia tăng trong xã hội hiện đại. Ngoài việc nhận biết các dấu hiệu của căn bệnh này, điều quan trọng hơn là mọi người xung quanh cần thấu hiểu, cảm nhận được những khó khăn mà những người mắc bệnh đang phải vượt qua.
Sarah Schuster, biên tập viên về sức khỏe tinh thần của The Mighty, quyết định khám phá những việc mà những người trầm cảm thường làm, bởi vì căn bệnh của họ không thể nhìn thấy hay nhận ra bằng mắt thường.
Những Hành Động Người Trầm Cảm Mà Người Thường Không Nhận Ra
Khi Sarah hỏi cộng đồng thành viên của The Mighty trên Facebook về những hành động người trầm cảm đang thực hiện mà người bình thường không nhận ra, những câu trả lời sau đây sẽ giúp chúng ta thấu hiểu hơn về những hành động dường như bình thường mà căn bệnh trầm cảm gây ra.
Tôi đã phải đấu tranh để bước xuống giường, đôi khi là hàng giờ đồng hồ. Sau đó, chỉ cần nghĩ đến việc phải tắm rửa cũng khiến tôi mệt mỏi. Nếu phải làm điều đó, tôi cần nghỉ ngơi một chút. Mọi người không hiểu được, nhưng những nỗi lo âu và chứng trầm cảm đang khiến tôi kiệt quệ, giống như một võ sĩ chuyên nghiệp đối mặt với một cuộc chiến vậy.
Tôi lên giường lúc 9 giờ tối và ngủ li bì cho đến 10 hoặc 11 giờ sáng hôm sau. Và để ra khỏi giường là một cực hình. Tắm rửa là một cuộc đấu tranh khác. Tôi cố gắng giữ cho ngôi nhà gọn gàng. Ngồi hàng giờ để xem Netflix nhưng tôi thậm chí còn không quan tâm đến những gì mình đang xem vì không có điều gì làm tôi cảm thấy thực sự hứng thú.
Tôi không thích nói chuyện qua điện thoại. Tôi thích nhắn tin hơn. Khi nhắn tin, tôi cảm thấy ít áp lực hơn. Tôi cũng là người không thích giao tiếp xã hội. Không phải vì tôi không thích gắn bó với mọi người, mà tôi biết rằng mọi người có thể không chịu đựng được tôi.
Tôi có thể đối mặt với trầm cảm, nhưng tôi không thể đối mặt với những người nói rằng “tất cả chúng ta đều có gian đoạn buồn bã, u tối và chúng ta vượt qua nó”, “tôi cũng chán nản và tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình”. Biểu hiện trầm cảm ở từng người là hoàn toàn khác nhau. Tôi mừng rằng một số người có thể đối phó dễ dàng, nhưng tôi không.
Đồng ý với kế hoạch của bạn bè ngoài xã hội nhưng lại hủy bỏ vào phút cuối. Tôi giải thích một số lý do để từ chối, nhưng thật ra chỉ vì tôi quá nhút nhát để tham gia cùng mọi người. Trầm cảm khiến bạn nghĩ rằng bạn của bạn thật sự không muốn thấy bạn đâu, họ chỉ cảm thấy tồi tệ thôi.
Đôi khi tôi quên ăn cả ngày. Tôi cảm thấy cái bụng đang gầm gừ nhưng không có ý chí để đứng dậy và nấu gì đó để ăn.
Tôi giấu mình vào chiếc điện thoại. Vâng, tôi nghiện nó, nhưng không giống như những người khác. Tôi không sử dụng điện thoại để giao tiếp xã hội, mà để chơi trò chơi hoặc mua sắm trực tuyến để xao lãng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Đó là cái ‘bong bóng’ an toàn của tôi.
Trong các tình huống giao tiếp bình thường, một số người không nhận ra rằng tôi đang thu mình lại hoặc ít nói, vì căn bệnh trầm cảm. Thay vào đó, họ nghĩ rằng tôi thô lỗ hoặc anti-social.
Tôi thường nói rằng tôi đang mệt mỏi hoặc cảm thấy không tốt. Người bình thường không nhận ra rằng trầm cảm đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến sức khỏe thể xác và tinh thần của tôi. Tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn để tạo ra động lực khi ở trong một chuỗi trầm cảm. Nghĩa là tôi không quan tâm tới mọi thứ và chỉ để mọi việc trôi qua. Đến một lúc nào đó, không còn gì tồn tại, chỉ còn hố sâu. Khi tôi chán nản, tôi ăn ngoài nhiều hơn, việc nhà bị lờ đi và tôi trốn tránh thực tại bằng cách xem phim hoặc đọc sách.
Tôi đã từng sống với trầm cảm. Mọi người dường như không chú ý vì tôi luôn mỉm cười khi nói chuyện với họ và tôi thường trêu đùa, khiến cho mọi người nghĩ rằng tôi luôn vui vẻ và yêu đời. Trong khi trong lòng tôi luôn nặng trĩu những suy nghĩ, đầy những nỗi buồn và tuyệt vọng.
Mục đích của việc làm thêm giờ vào những dịp lễ là để tránh dành thời gian cho gia đình. Thật khó chịu khi xung quanh bạn, mọi người lại nói về tương lai. Vì vậy, tôi tránh xa khoảng thời gian đó.
Mọi người nghĩ rằng tôi lười nhác và là một kẻ ăn bám vì không có công việc kể từ khi tốt nghiệp. Họ không nhận ra rằng tôi muốn làm việc nhiều hơn bất cứ ai, nhưng có một dòng suy nghĩ tiêu cực không ngừng chạy trong đầu tôi, khiến tôi sợ hãi đến mức không dám gửi đơn xin việc.
Tự cô lập bản thân, không làm gì hết khả năng chỉ vì không quan tâm đến bất cứ điều gì, tự chế nhạo và coi thường bản thân. Tôi đã nói nhiều lần trước đây: Tôi cười để bản thân không phải khóc.
Trầm cảm giống như một con quỷ dữ luôn nói với tôi rằng tôi sẽ không cảm thấy vui, không có ham muốn, mất đi năng lượng, thèm ăn không ngon và không cảm nhận được ánh sáng. Giống như có ai đó đã đánh cắp linh hồn của bạn. Bạn không thể hiểu được cho đến khi bạn trải nghiệm mình. Tôi không muốn ai khác phải trải qua cảm giác đáng sợ này, ngay cả những người tôi ghét nhất.
Trở nên giận dữ, vô lý hoặc hời hợt với những người mà tôi yêu quý trong những khoảnh khắc mà tôi không nhận ra tại sao lại như vậy. Sau đó, tôi nhận ra hành động và lời nói của mình không đúng và cảm thấy kinh khủng vì những cảm xúc tức giận không lý do mà tôi đổ lên đầu họ.
Đối với tôi, điều quan trọng là nhận thức rằng trầm cảm đã biến tôi thành một “kẻ lười biếng”. Tôi gần như không giữ liên lạc với ai, không quan tâm đến vệ sinh cá nhân và phản ứng cực kỳ tiêu cực với những điều tưởng chừng như bình thường nhất.
Tôi không quan tâm đến những việc cơ bản như giặt giũ, và thậm chí không muốn nấu ăn hay ăn thức ăn. Mọi người nghĩ rằng tôi lười biếng.
Tôi chiến đấu mỗi ngày, không muốn từ bỏ và cố gắng thể hiện bản thân mình xứng đáng.
Khi tôi thổ lộ rằng tôi cảm thấy chán nản, điều đó không có nghĩa là tôi muốn được chú ý. Tôi chỉ muốn nghe ai đó nói rằng tôi không cô đơn.
Tôi ngồi yên một chỗ cả ngày, chỉ đứng dậy để đi vào nhà vệ sinh. Ghế ngồi của tôi cũng là giường của tôi. Tôi có một chiếc giường, nhưng tôi chỉ ngồi trên ghế. Tôi không ngủ ngon và tôi ăn rất ít. Tivi vẫn đang bật, nhưng tôi có thể không để ý hoặc coi như không. Tôi chỉ ngồi đó.
Nhà tôi là một đống hỗn độn.
Đôi khi chúng ta coi thường hay khinh miệt những người tự nhiên lười nhác, không có mục tiêu sống rõ ràng. Nhưng chẳng may chúng ta không biết rằng họ cũng đang ám ảnh bởi sự chán ghét bản thân và hy vọng nhận được sự đồng cảm, động viên để cảm thấy tốt hơn. Hãy biết lắng nghe thông qua hành động và thấu hiểu cho những người mắc chứng bệnh trầm cảm.