Tâm sự của một gái gọi cao cấp
Tâm sự của một gái gọi cao cấp

{keywords}

Trong cuốn hồi ký mới ra mắt của Chan có tựa đề “Scarlet Harlot: My Double Life”, cô sinh viên kiêm gái gọi này đã vén bức màn về ngành công nghiệp tình dục ở một thành phố sạch sẽ nhưng vẫn có những nơi “bẩn thỉu” nơi đàn ông sẵn sàng trả hàng nghìn đô la cho sự phục vụ hàng giờ của Chan và các đồng nghiệp.

Cô từng được trả tiền để làm những trò trái khoáy với khách hàng. Với những lần phục vụ đơn giản hơn, cô sẽ có mặt ở một khách sạn và để cho khách hàng “làm bất cứ việc gì mà họ muốn” trong vòng 2 giờ đồng hồ.

Chan từ chối tiết lộ con số chính xác về thu nhập của mình, nhưng cô thong thả kể về những thứ mà công việc này đã mang lại: những món đồ hàng hiệu, một ca phẫu thuật nâng mũi và sửa cằm trị giá 8.900 USD, cộng với toàn bộ học phí đại học.

“Trong giai đoạn đại dịch, công việc khá khó khăn và thu nhập của tôi giảm đi 60%” – cô nói. “Nhưng tôi vẫn còn khá may mắn so với những người khác”.

Trong cuốn hồi ký của mình, Chan nói về các cấp độ khác nhau của gái mại dâm. Cấp độ thấp nhất là những cô gái KTV – những người làm việc trong các quán karaoke. Cô cũng kể về những khách hàng đã đưa cô đi khắp thế giới, về việc chủng tộc và quốc tịch đóng vai trò như thế nào trong việc định giá gái bán dâm.

“Những cô gái từ các quốc gia Đông Nam Á thì xinh đẹp hơn, nhưng họ không trí tuệ bằng các cô gái ở nơi khác. Họ đẹp theo kiểu một bà vợ dùng để “trang trí” nhưng họ thiếu khả năng tương tác vì rào cản ngôn ngữ. Giá của họ sẽ thấp hơn một chút”.

Chan coi mình như một “chủ doanh nghiệp” vì bản thân cô là một thứ hàng hóa. Do đó, cô liệt kê các khoản chi phí của mình rất nhanh chóng: các lớp học yoga để giữ dáng, những món hàng hiệu hoặc mỹ phẩm đắt tiền để thể hiện bản thân với khách hàng, cũng như đợt kiểm tra sức khỏe thường xuyên để đảm bảo rằng cô đủ khả năng làm việc.

Cũng giống như bất cứ ngành công nghiệp hợp pháp nào, Chan cho biết mại dâm cũng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi quá trình hiện đại hóa. Mạng xã hội và internet đã “phá hủy” cách làm việc cũ, làm giảm giá các gái bán dâm và người môi giới cùng với nhiều tệ nạn khác.

Câu chuyện của Chan không quá khác biệt. Cha mẹ cô chia tay nhau, để lại cô cho bà nội ngay sau khi bố cô bỏ đi lập gia đình mới. Ông từ chối hỗ trợ tài chính cho con gái học tiếp sau khi cô hoàn thành cấp 2 năm 16 tuổi. Mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn cho chính mình, Chan liên hệ với một đơn vị tuyển người với mức thu nhập 300-400 đô la Sing mỗi ngày.

Chan thẳng thắn khi nói về ảnh hưởng của người cha lên cuộc sống của mình. “Việc làm gái gọi không tự nhiên mà xảy ra. Về cơ bản, cha tôi đã bắt tôi phải làm công việc này. Nếu ông ấy chi trả cho tôi việc học hành, tôi đã không phải làm như vậy”.

“Tôi cũng xem xét các lựa chọn khác trước khi tôi trở thành gái gọi năm 19 tuổi, nhưng tôi đã quyết định, trước tiên tôi cần tiền để học” – cô viết trong hồi ký.

“Và tôi thừa nhận rằng tôi làm gái bán dâm vì tiền, vì thời gian và sự linh hoạt của nó nữa”.

Ngoài ra, Chan cũng nhắc đi nhắc lại một chi tiết xuyên suốt cuốn sách của mình, đó là cô thực sự thích tình dục dưới mọi hình thức. Tuy nhiên, bằng tất cả sự vô tư của mình, cô cũng không thể thoát ra khỏi cuộc sống của một gái gọi mà không bị tổn thương.

“Người ta nghĩ rằng mình có thể bán dâm trong một thời gian ngắn để kiếm tiền, rồi sau đó bỏ nó đi” – cô nói.

“Nhưng làm thế nào để có thể bán đi cơ thể mình mà không làm thay đổi bạn?”.

Công việc đã khiến Chan có những vết sẹo cả về tinh thần lẫn thể chất. Thời gian ngắn làm việc cho một quán bar cao cấp từng khiến cô bị tổn thương. Ở đây có những người đàn ông nói những điều khó chịu và khiến cô cảm thấy mình không có giá trị bản thân. Các cô gái ở đó chỉ biết chấp nhận điều đó. Họ coi trọng vật chất. Tất cả những gì họ quan tâm là đồ Chanel và những món hàng xa xỉ. Vì thế, họ chấp nhận đánh đổi.

Cô cũng một lần tự tử bất thành, mắc chứng rối loạn ăn uống và đau nửa đầu liên tục.

“Tôi chán nản tới mức không muốn làm gì cả. Tôi tỉnh dậy, ngủ, tỉnh dậy rồi lại ngủ và không nghĩ tới bất cứ điều gì”.

“Người ta cười cợt điều đó. Họ nói rằng, “cô là gái gọi thì có áp lực gì?”. Nhưng việc đối diện với nhiều cảm xúc của con người, với tâm lý của họ không hẳn là điều dễ dàng nhất, đặc biệt là khi bạn không có lối thoát nào. Bạn giữ lại nó trong mình, sau đó nó trở nên nguy hiểm”.

Năm 2016, Chan tham gia một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở ở Singapore – nơi ủng hộ quyền của người bán dâm. Ở đây, cô là tình nguyện viên. Cô tuyên truyền cho những gái bán dâm khác về tầm quan trọng của việc kiểm tra các bệnh truyền nhiễm thường xuyên, cũng như những nơi mà họ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô thực hiện các chiến dịch nâng cao nhận thức cộng đồng để giúp người dân hiểu biết hơn về mại dâm.

“Bạn cần phải nuôi dưỡng lòng trắc ẩn với những người hành nghề mại dâm để khiến họ cảm thấy mình cũng là những người bình thường” – cô nói.

“Người bán dâm không phải là thứ mà bạn có thể coi thường chỉ vì họ làm kiểu công việc mà bạn không thích”.

Chan cũng cho biết, cô đang lên kế hoạch bỏ công việc này sau khi tốt nghiệp đại học để nhận một công việc văn phòng – một thứ mà cô có thể ghi vào lý lịch của mình.

Đăng Dương (Theo SCMP)

By Hà Phương

Với kinh nghiệm trên 7 năm trong lĩnh vực làm đẹp mình tạo nên EzBeauty là website chia sẻ kiến thức và thông tin cho mọi người!