Ước Mơ Thành Giáo Viên – Một Duyên Tình Với Giáo Dục

Trong cuộc sống, mỗi người đều có ước mơ, niềm khát vọng cháy bỏng từ tâm hồn nhỏ bé thuở ấu thơ. Ước mơ ấy tiếp tục ấp ủ và thay đổi theo thời gian và quy luật tự nhiên. Ban đầu, tôi có ước mơ khác nhưng lớn lên, tôi đã chọn trở thành “Giáo viên”. Có lẽ đó là “Duyên”. Và cho đến tận bây giờ, tôi tin rằng sự lựa chọn của mình là chính xác và duyên phận của tôi là “Duyên Lành”.

Gắn bó với nghề giáo hơn 12 năm, tôi cảm nhận bản thân mình ngày càng trưởng thành. Tôi thành công nhờ sự cổ vũ và động viên từ gia đình, sự hướng dẫn của những “bậc tiền bối” – những người quản lí, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, đồng nghiệp cùng sự tin tưởng và đồng hành của phụ huynh. Nhưng cao quý nhất, đó là sự tin yêu của các em học sinh qua những năm tháng công tác tại các trường.

Tôi cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi được xã hội tôn vinh công việc “cao quý” của mình – nghề giáo. Bác Hồ đã từng rất quan tâm đến giáo dục vì “Vì lợi ích mười năm trồng cây; Vì lợi ích trăm năm trồng người”. Thời cố thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề, nghề sáng tạo nhất. Các thầy cô giáo không chỉ dạy chữ mà còn dạy người, họ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng toả hương dâng hiến tri thức, sức lực cho cuộc sống”.

Đúng vậy, tình yêu đối với nghề giáo trong tôi ngày càng lớn dần theo năm tháng. Tôi tự hào khi có tên trong hàng ngũ giáo viên Việt Nam. Nghề giáo dạy cho tôi nhiều điều bổ ích và niềm vui mà không nghề nào khác có được.

Từng có lúc tôi tự hỏi cảm xúc của mình sẽ trôi về đâu, liệu tôi có thể theo đuổi nghề giáo hay phải chọn con đường khác? Rồi một duyên “Người đưa đò” lại thôi thúc và dẫn lối cho tôi tiếp tục bước lên phía trước với nghề mình đã chọn. Trong cuộc sống, có một chữ “duyên” và tinh thần ta cần là “tùy duyên”. Chỉ khi đó, ta sẽ luôn duy trì ánh sáng tự tâm, vượt qua cám dỗ và khó khăn, tìm được giá trị thực sự của cuộc sống và con đường lý tưởng cho mình. Tôi vẫn nhớ những lời thầy cô nói trong những ngày tháng ngồi trên giảng đường đại học: “Cái nghề này cần duyên, cần tâm em à…” hay “Muốn làm giàu thì đừng chọn nghề giáo. Chọn nghề giáo thì đừng mong làm giàu”. Tôi trưởng thành theo thời gian, ước mơ nhỏ bé năm xưa vẫn còn gắn bó trong trái tim tôi. Bây giờ, khi đi trên con đường này, tôi nhận thức rõ rằng tôi phải sống thật xứng đáng và trọn vẹn với nghề giáo.

Cuộc sống không luôn màu hồng, và đời người cũng thế. Chúng ta phải trải qua nhiều màu sắc khác nhau, vượt qua khó khăn và thử thách để thấy được ý nghĩa và hạnh phúc trong những gì chúng ta có. Tôi biết ơn những người đã luôn bên cạnh động viên và giúp đỡ tôi.

Vào nghề giáo với một bao kỷ niệm buồn vui. Nhìn vào ánh mắt trong veo của học sinh, nhìn thấy lớp lớp học trò trưởng thành, tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao. Những nỗ lực và cố gắng của tôi được đền đáp và đó là giá trị và ý nghĩa của cuộc sống. Chính nó nuôi dưỡng tâm hồn tôi mỗi ngày. Tôi còn nợ nghề giáo những điều còn dang dở bởi một chữ “duyên”.

Tôi nguyện hoàn thành những điều dang dở đó tại ngôi trường mà tôi đã chọn – Trường Tiểu học Đồng Mỹ – nơi đã đón nhận tôi và trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Đó là nơi có những người đồng nghiệp yêu thương và sẵn lòng chỉ bảo, hỗ trợ tôi; nơi có sự tin tưởng và đồng hành của quý phụ huynh và đầy ắp những tình cảm của các học trò.

Mùa Hiến chương lại về. Tôi xin chúc các thầy cô và đồng nghiệp luôn giữ ngọn lửa tâm huyết với nghề giáo mà chúng ta đã chọn!

By Hà Phương

Với kinh nghiệm trên 7 năm trong lĩnh vực làm đẹp mình tạo nên EzBeauty là website chia sẻ kiến thức và thông tin cho mọi người!