Trong một bài viết gửi cho BBC, tôi chia sẻ với mọi người về cuộc sống và công việc của tôi như một y tá tại New Delhi, Ấn Độ trong thời điểm hiện tại của đại dịch Covid-19. Cuộc sống của tôi và những đồng nghiệp đang trải qua những thay đổi vô cùng khắc nghiệt. Dưới đây là những chia sẻ thật lòng về những thành công, thất bại và những cảm xúc sâu lắng của chúng tôi.
Trách nhiệm lớn và áp lực khủng khiếp
Tôi là y tá phụ trách phòng chăm sóc tích cực (ICU) tại một bệnh viện tư nhân ở New Delhi. Công việc của tôi là giám sát và điều phối công việc của 25 y tá khác. Từ khi đại dịch bắt đầu, nhiều y tá đã nghỉ việc vì lương của chúng tôi thấp và không xứng đáng với những rủi ro mà chúng tôi đang đối mặt. Đợt lây nhiễm thứ hai đã khiến số lượng bệnh nhân tăng vọt, và bệnh viện không đủ chỗ để tiếp nhận nhiều bệnh nhân. Công việc của chúng tôi tăng gấp 5 lần. Tất cả y tá đang phải làm thêm giờ và chúng tôi chưa bao giờ có thể về đúng giờ.
Những trải nghiệm chưa từng thấy
Tôi đã làm y tá trong suốt 22 năm và từng trải qua những đợt thảm họa trước đó. Nhưng không bao giờ tôi gặp phải những gì đang xảy ra ngày hôm nay. Tôi mệt mỏi đến mức có thể ngủ đâu đấy vào cuối ngày. Tôi thậm chí không cần một chiếc giường nữa. Những bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đang lâm vào tình trạng vật lộn để cứu bệnh nhân từ căn bệnh nguy hiểm này.
Tình yêu thương và những câu chuyện ý nghĩa
Là y tá, chúng tôi luôn được coi là người trong gia đình của bệnh nhân. Chúng tôi cố gắng động viên các bệnh nhân khi họ đến bệnh viện, đặc biệt là những bệnh nhân mắc Covid-19. Tôi thường kể cho họ nghe câu chuyện về con sư tử và con nai. Tôi nói với họ rằng, một con nai có thể chạy nhanh hơn, nhưng nếu nó sợ hãi và vấp ngã, con sư tử có thể vồ được nó. Tôi khuyến khích họ suy nghĩ tích cực vì suy nghĩ tiêu cực sẽ khiến virus chiến thắng.
Những khó khăn và sự đoàn kết
Trước đây, có những khi bệnh nhân phàn nàn vì không có y tá đến ngay khi họ gọi. Nhưng bây giờ, họ hiểu rằng chúng tôi đang làm việc vất vả. Đôi khi, họ còn hỏi xem chúng tôi đã nghỉ giữa giờ hay chưa và thậm chí mời chúng tôi uống nước hay trà. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì sự hợp tác và sự đồng lòng này.
Nỗi đau chia sẻ và hy vọng
Trong những tháng qua, tôi đã chứng kiến nhiều bệnh nhân trẻ tuổi, thậm chí còn chưa đến 18 tuổi, phải nhập viện vì nhiễm virus. Chúng tôi luôn cố gắng hết sức để cứu sống mỗi bệnh nhân. Khi một bệnh nhân hồi phục, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và thấy công việc của mình được đền đáp.
Tuy nhiên, mỗi khi một bệnh nhân tử vong, tôi cảm thấy như trái tim mình tan nát. Đặc biệt là khi những người trẻ tuổi không qua khỏi. Gần đây, cha một người bạn của con gái tôi đã thiệt mạng vì Covid-19. Anh ấy còn trẻ. Tôi cảm thấy đau lòng và không biết làm gì ngoài việc an ủi gia đình anh ấy. Mỗi khi nghe tin có nhiều bệnh nhân tử vong, tôi cảm thấy vô cùng bất lực và tức giận. Tôi tự hào là người Ấn Độ, nhưng tôi đau lòng khi nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đất nước này và tôi quy lỗi cho sự thiếu lãnh đạo của các nhà lãnh đạo. Họ chỉ quan tâm đến việc chiến thắng các cuộc bầu cử.
Niềm hy vọng và tình yêu thương từ gia đình và hàng xóm
Dù cuộc sống và công việc đầy khó khăn, tôi cảm thấy may mắn vì có sự yêu thương và sự chia sẻ từ gia đình và những người hàng xóm. Họ lo lắng cho tôi, nhưng cũng hiểu rằng công việc của chúng tôi rất quan trọng. Một người hàng xóm gần đây đã kể cho tôi nghe, trước đây cô ấy thường thắp một ngọn đèn đất sét mỗi ngày để cầu cho gia đình, nhưng từ khi dịch bùng phát, cô ấy đã thắp thêm một ngọn đèn nữa để cầu cho sự bình an của tôi. Điều đó làm cho cuộc sống và công việc của tôi trở nên ý nghĩa và đáng giá.
Hãy cùng chung tay đứng vững và vượt qua thời điểm khó khăn này. Hãy hỗ trợ và chia sẻ yêu thương với những người xung quanh chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn khi chúng ta đoàn kết và quan tâm đến nhau.
Người viết: Tuấn Anh
Nguồn: EzBeauty.vn