Kỳ thực mà nói, cô đơn không hề đáng sợ như em nghĩ, vì em còn một đoạn đường thanh xuân phía trước, biết đâu ở đó có một người đang đứng đợi em. Có dạo tôi nghĩ bâng quơ, những người cô đơn đều mang trong tim một hình bóng chưa thể phôi phai.
Đôi khi, cô đơn là một sự lựa chọn… (Ảnh minh họa: Trần Quang Hiếu)
Suy cho cùng, những người cô đơn đều có một lý do đặc biệt nào đó, chỉ là chưa đến lúc họ gom đủ dũng khí để bắt đầu một chặng đường mới. Nhưng cũng có những người cô đơn tựa như một sự lựa chọn, cô đơn để bình yên. Bởi nếu cô đơn trong chính tình yêu còn đáng sợ hơn gấp bội lần.
Có những khoảnh khắc, cô đơn hiển hiện đến mức khiến người ta ám ảnh. Đó là khi không cách nào mở lời để trút bỏ hết suy tư chất đầy, bỗng nhiên cảm thấy chẳng có lấy một người để mình bấu víu. Là khi giật mình nhận ra bản thân đang vùng vẫy trong hố sâu tuyệt vọng, tỉnh dậy đột ngột giữa cơn mơ mà nước mắt rơi không điểm dừng. Là khi chạm vào ký ức, nhìn thấu trái tim, một cái ôm nhẹ thôi cũng đủ để vỡ òa.
Tất nhiên, cô đơn không phải lúc nào cũng buồn chán, vì chí ít tuổi trẻ cho ta cái quyền được cô đơn. Những ngày cô đơn cũng thật đẹp, đủ để cho người ta trân quý nhiều hơn những người bên cạnh, những yêu thương quá đỗi bình dị.
Đi qua những ngày giông gió, ai cũng xứng đáng được bình yên. (Ảnh minh họa: Trần Quang Hiếu)
Có chăng chúng ta thường nhắc đến cô đơn như một thói quen, hoặc là sự bất lực trước cảm xúc khi chịu quá nhiều sự chi phối của thời gian, chuyện đời, chuyện người… Thoảng hoặc tôi muốn đếm nỗi cô đơn, mà nào ai đo nổi? Không có nỗi cô đơn nào trường tồn, chỉ là chúng ta chưa đủ can đảm để phá bỏ bức tường vô hình ấy mà thôi.
Cô đơn rõ nhất là những ngày thành phố chìm trong màn mưa trắng xóa. Ai cũng vội vã tìm cho mình một chỗ dừng chân, một nơi để vỗ về giá băng đang gõ cửa, chỉ có em và nỗi cô đơn lóc cóc lang thang.
Quán cà phê nơi ngã tư đường, góc ban công chỏng chơ một chậu xương rồng có lẽ là nơi em thường lui tới mỗi bận lòng không yên ả. Những đợt sóng lòng cứ chồng chéo lên nhau, bện chặt thành mảng quá vãng không dễ gì xóa bỏ.
Người ta vẫn thường nói, đôi khi cô đơn lại là giai đoạn tự trưởng thành nhanh nhất. Vì không ai vỗ về nên trái tim mạnh mẽ, vì không ai nắm lấy đôi bàn tay nên tự tìm cách ủ ấm.
Mỗi một người ghé ngang cuộc đời ta đều có những sứ mệnh nhất định, mà dù muốn dù không thì kết cục vẫn chỉ có một. Vài ba người như lữ khách qua đường, ghé chân uống một tách trà rồi vĩnh biệt không tái ngộ.
Một số khác lại ươm lên tim niềm hạnh phúc tưởng chừng bất tận, bất ngờ vào ngày mưa họ nói họ phải đi, em giữ cách gì cũng không được.
Cuộc đời luôn là như thế, cô đơn là một phần tất yếu, và rồi ai cũng trưởng thành hơn sau những ngày mưa gió…
Theo Dân trí